Tạ Tốn thở ồ ề một lúc rồi từ từ rút con cặc vẫn còn cương cứng nhưng nhòe nhoẹt tinh khí ra khỏi miệng Tố Tố, cươì đểu:
- Tại hạ rất cảm ơn Hân cô nương đã chiếu cố. Cô nương sướng chứ?
Không thèm trả lời hắn, Tố Tố nhào tới ôm Thúy Sơn lúc đó đang từ từ gục xuống, la hoảng:
- Trương ngu ca! Anh như thế nào rồi...Trời ơi...
Thúy Sơn uể oải trả lời:
- Tại hạ không sao đâu. Cô nương đừng lo. Chỉ vận khí một chốc là tại hạ khỏe ngay...
Tạ Tốn cười ha hả, giọng đầy thỏa mãn, bước ra khỏi khoang thuyền.
Nhưng ngay sau đó, con thuyền bị rơi vào trong cơn bão khiến nó bị lạc lên vùng bắc cực. Khi thuyền bị thủng vì chạm vào băng nổi, cả ba đành phải leo lên một tảng băng lớn mà ở . Tạ Tốn bực dọc vô cùng vì hắn vừa mất thuyền mà lại lạc lên một vùng lạnh lẽo, hoang dại, giá băng, không biết là nơi nào. Rạng sáng hôm sau, hắn nổi cơn điên.
Ðang ngủ bỗng nhiên Thúy Sơn nghe tiếng Tố Tố la lên:
- Buông tôi ra! Buông tôi ra!
Nhìn lên Thúy Sơn thấy Tạ Tốn đang nằm úp trên người Tố Tố, thở khò khè, mắt trắng dã, một bàn tay to lớn của hắn thì ghì chặt lấy hai bàn tay nhỏ nhắn của nàng kéo lên khỏi đầu nàng, còn một bàn tay to tướng thô bạo kia thì đang xoa bóp nhào nặn đôi vú trắng như sữa của nàng. Tố Tố càng dẫy dụa đau đớn thì Tạ Tốn càng dã man bóp chặt lấy vú nàng làm nó đỏ hồng lên. Thúy Sơn liền phi thân đến giải cứu thì Tạ Tốn phóng chưởng tới đánh chàng. Hai người lại đối chưởng với nhau y hệt như lúc trong khoang thuyền ngày nọ. Nhân lúc hai người đối chưởng, Tố Tố cựa mình chạy thóat. Tạ Tốn lôi Thúy Sơn rượt theo nhưng vẫn không sao bắt kịp. Hắn bỗng dừng lại, mắt đỏ ngầu, gầm gừ nói lớn:
- Con nhãi kia, nếu không ngừng quay lại đây thì ta sẽ quật chết thằng này ngay tức khắc!
Thế là vì thương yêu Thúy Sơn, Tố Tố lại một lần nữa trao thân cho Tạ Tốn để cho hắn muốn làm gì thì làm. Tạ Tốn không dám buông Thúy Sơn ra sợ Tố Tố không nghe lời mình nữa, đứng thẳng người bắt Tố Tố bú cặc hắn như lúc trưóc. Lần này vì đang lên cơn điên dâm, hắn không cho nàng nắm cặc hắn để hắn có thể dộng hết con cặc to tướng kinh khủng sâu tuốt váo cổ họng nàng. Mặc cho Tố Tố ú ớ sặc sụa, Tạ Tốn vừa điên cuồng dập khúc cây thịt của hắn vào miệng nàng không thương tiếc vừa rú lên những tiếng cuồng dại. Khi Tố Tố sắp ngất đi vì sức cưỡng dâm quá mạnh vào miệng nàng thì Tạ Tốn rống lên một tiếng như trời long đất lở xịt tinh khí ra liên miên không ngừng. Tố Tố phải nuốt không biết lá bao nhiêu nước khí của hắn mà trên mặt mui thanh tú của nàng vẫn tràn đầy nưóc nhờn, không thở được như bị chìm vào một biển tinh khí vậy. Thúy Sơn nằm gục xuống đất băng không động đậy được. Khi đã rảng tay, Tạ Tốn nhìn Tố Tố, mắt vẫn long lên sòng sọc. Sau khi xuất tinh, hắn có vẻ bớt điên nhưng vẫn chưa trở lại bình thường. Tạ Tốn lầm lì tiến tới đẩy nàng té xuống nền đá rồi lật úp náng lại, cặc hắn vẫn còn hùng dung cương cứng chia thẳng ra như một cây xà ngang. Quá mệt mỏi, Tố Tố không còn hơi sức kháng cự, để mặc hắn hành động. Nhưng khi thấy Tạ Tốn tuột quần mình ra để lộ một cặp mông trắng bóc tròn lẵn của mình rồi xốc nàng lên để nàng chổng mông ra và khì khè rờ rờ vào lỗ đít mình thì Tố Tố hốt hoảng biết hắn định làm gì. Nàng đã từng nghe qua lối chơi vào đít kỳ lạ này mà phần lớn các ả gái chơi dưới trướng nàng, dù cao thủ cách mấy, cung có vẻ không hẩu lắm. Rồi nghi tới con cặc khủng khiếp của Tạ Tốn khi nó công phá vào cái lỗ đít còn trinh nguyên của nàng làm nàng lạnh mình.Ôi chao, chắc chết! Cứu em với ngu ca ơi! Nhưng khi thấy Thúy Sơn còn nằm chết ngất dưới đất, Tố Tố đành mím môi trào nước mắt ngước lên nhìn trời cầu mong có một phép lạ cứu nàng. Bỗng nhiên nàng thấy bầu trời rực rỡ, đủ màu sắc, hào quang chói lọi. Tố Tố liền quay lại nói với Tạ Tốn:
- Tạ tiền bối, coi kìa. Ðẹp quá!
Tạ Tốn nhìn lên ngơ ngẩn môt hồi. Ðây là một kỳ quan của tạo hoá chỉ xẩy ra ở miền bắc cực lúc hừng đông. Cả Tố Tố lẫn Tạ Tốn đều bị thu hút bởi cảnh sắc tuyệt vời này. Một lát sau, hết cơn điên, Tạ Tốn bỏ đi, không nói một lời.
Hôm sau, Tạ Tốn không đếm xỉa gì đến hai người, ngồi ôm đao Ðồ Long mà lẩm bẩm chửi rủa một mình. Dần dần hắn càng lớn tiếng chửi rủa mọi người, mọi thứ, trên trời dưới đất không chừa một ai. Ðột nhiên hắn hằn học:
- Trương Tam Phong đã không ra gì mà thằng học trò của hắn cung khốn nạn luôn. Nò thật đáng chết!
Nói xong Tạ Tốn phóng tới chộp vào người Thúy Sơn. Chàng né qua bên rồi phản đòn liền. Hai người quần thảo với nhau một lúc thì Tạ Tốn ra chiêu đẩy vào Thúy Sơn làm chàng loạng chọang trưọt chân trên đá băng rơi tòm xuống biển. Thúy Sơn lấy đôi ngân câu ra móc vào đá để leo lên. Nhưng tường đá cứng lại trơn lu nên leo lên tuột xuống một lúc mà chỉ lên đuợc có một đoạn. Khi lên đưọc một nửa đường, Thúy Sơn đang lo lắng không biết có chuyện gì xẩy ra cho Tố Tố không thì chàng chợt nghe tiếng rên rỉ của Tố Tố vọng xuống. Giọng rên xiết của nàng chứng tỏ nàng đang bị Tạ Tốn hành hạ, đau đớn, nhưng sao trong cái quằn quại đó có sen lẫn một cái gì đam mê, sướng khoái...
Khi đánh rơi Thúy Sơn xuống biển rồi, Tạ Tốn quay lại dương con mắt sòng sọc lên nhịn Tố Tố. Nàng biết hắn lên cơn điên có chống đỡ cung vô ích nên nàng run rẩy van lơn Tạ Tốn:
- Tạ đại hiệp...Tạ tiền bối...Xin tiền bối buông tha chúng tôi...Xin tiền bối tha cho tôi...Ðừng hại tôi...Ðừng hành hạ tôi nữa...Xin tiền bối...
phan3322